Chị nằm dài ra trên bãi cỏ, mũi vẫn ngửi thấy mùi cỏ xanh thơm non. Ánh nắng nhẹ của buổi chiều tà ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chị, những ngọn gió hà hương vào người chị. Chị cảm thấy thoải mái khi được nằm như thế.
Rồi chị nhìn lên bầu trời, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại. Một cánh diều hình con bướm màu đỏ lọt vào tầm ngắm.. Chị khẽ mỉm cười, nhắm một mắt lại, đưa ngón tay lên mắt thành hình vòng tròn, thu trọn cánh diều vào trong ánh mắt…
***
- Chị li hôn đi ! – Minh vừa đến đã đập tay xuống mặt bàn, nói giọng quả quyết. Nhưng trước phản ứng ấy, người đối diện Minh chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ra hiệu cho Minh ngồi xuống. Chị hỏi Minh uống gì, rồi bình thản gập tờ tạp chí lại.
Minh bướng bỉnh ngồi xuống. Sau khi gọi món, Minh liếc nhìn chị. Chị đang quay nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài. Hôm nay chị mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng với một cái váy voan dài cũng tông màu nhẹ nhàng ấy. Hàng mi cong cong của chị khẽ rung rung. Khuôn mặt chị hầu như không trang điểm gì, nhưng vẫn rất đẹp. Vẻ đẹp thanh tú, dịu dàng của một cô gái con nhà gia giáo. Đôi mắt chị hướng về phía vô định, thoạt nhìn qua tưởng rất điềm tĩnh, nhưng Minh hiểu lòng chị đang rất mông lung.
Cô khẽ thở dài.
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của cô, chị khẽ quay đầu lại, mỉm cười:
- Vừa từ trường về hả ? Dạo này thế nào rồi ? Ổn chứ ?
- Em thì đương nhiên là ổn rồi. – Minh nháy mắt tinh nghịch, rồi cô nắm lấy cổ tay gầy gầy trắng muốt của người đối diện. – Chỉ có chị thôi, chị định như thế mãi sao ? Em đã tận mắt trông thấy hắn ta đi với người phụ nữ khác, hắn ta lừa dối chị. Chị không đáng bị như thế! Chị, chị hãy rời xa loại đàn ông đó càng sớm càng tốt !
- Nước cam của em đến rồi này. – Chị khéo léo rút tay mình ra khỏi cô em họ lém lỉnh, cất giọng nhẹ nhàng.
- Chị…- Mặt Minh xị ra như đứa trẻ không được cho quà. Cô tức lắm! Cô không hiểu tại sao một người hoàn hảo như chị lại từ bỏ tất cả vì cái tên không ra gì đó.
Cái người mà Minh nghĩ đến, là chồng của Thanh – chị họ cô, cũng là giảng viên trường Đại học T nơi Minh theo học. Họ quen nhau 4 năm thì cưới, giờ đã được hơn 1 năm. Thời gian thì cứ quay đều, con người ta thì cứ thay đổi.
- Chị biết em lo cho chị. Nhưng chị đã quyết định, anh ấy là chồng của chị, điều đó sẽ không thay đổi. – Thanh nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, nói với Minh nhưng ánh mắt lại hướng về nơi nào không rõ.
- Chị! Tại sao chị phải hi sinh mình như thế ?
- Chị không hi sinh gì cả. Chị chỉ làm những gì khiến bản thân chị cảm thấy thoải mái thôi. – Đôi mắt Thanh khẽ chớp chớp, một điều gì đó phảng phất trong đôi mắt ấy mà Minh không nhận ra được.
- Chị !!!!!!
- Đừng nói về chuyện này nữa. Lâu rồi chị em mới gặp nhau, còn nhiều chuyện để nói hơn mà. – Thanh mỉm cười thật hiền, nhưng Minh thì xem ra đã mất hết kiên nhẫn.
- Đối với em đây là việc quan trọng nhất lúc này ! Nó liên quan đến hạnh phúc của chị! Em không định nói, nhưng chị phải biết. Chị biết anh ta cặp kè với ai không ??? Với chính đứa bạn thân của em đấy !! Với chính sinh viên mà anh ta đang dạy đấy !!
Nói rồi Minh đứng dậy bỏ đi. Cô không hiểu tại sao mình lại bỏ chạy nữa. Đáng ra những lúc thế này cô càng phải ở bên chị, nhưng cô không đủ can đảm nhìn vào trong mắt chị. Sự thực này cô biết mình phải nói, nhưng cô không nghĩ mình lại nói ra theo cách này.
Thanh thật đáng thương, liệu chị ấy có đủ mạnh mẽ vượt qua tất cả không ? Minh tin là Thanh làm được. Cô cũng tin là sự thực cô vừa nói sẽ khiến Thanh tỉnh ngộ mà hạ quyết định chia tay chồng chị. Hắn là kẻ bạc bẽo và ngu ngốc nhất thế gian…
Minh đi rồi, còn một mình, Thanh ngồi ngây người lại. Chị cố lục lọi trí nhớ về bạn thân của Minh. Minh có rất nhiều bạn, nhưng người cô bé công nhận là bạn thân không nhiều, mà thường chỉ là con trai. Đứa con gái thân thiết với Minh nhất, ah, chị nhớ ra rồi. Đó là một cô bé rất dễ thương, sôi nổi giống như Minh, nhưng không bộc trực mạnh mẽ như em chị. Hình như tên cô bé ấy là Tâm. Cô bé ấy có vẻ ngoài xinh xắn như búp bê, nụ cười tươi tắn khiến cho người ta chỉ muốn ôm chầm lấy, đôi mắt biểu cảm lúc nào cũng lung linh bao điều.. Dù chỉ nói chuyện vài lần, nhưng Thanh có thể cảm nhận được, đó là một cô gái rất dễ gợi cho người khác cảm giác muốn bảo vệ.
Không biết anh yêu cô ấy ở điểm gì ?
Cả người chị khẽ run lên, chị vừa tự khơi cho mình những chuyện mà chị không muốn nghĩ tới nhất. Chị đã tự nhủ sẽ không bao giờ có ý định tìm hiểu chuyện anh ngoại tình, chị muốn làm lơ tất cả. Chị ngây thơ tin rằng chỉ cần cuối cùng anh vẫn sẽ về bên chị, điều đó đủ rồi.
Trong đầu chị, quá khứ mới ngày nào bỗng chốc như một bánh xe quay đều, trở đi trở lại…
Ngày ấy, chị và anh cùng là sinh viên của trường Đại học T nhưng khác khoa. Qua một vài người bạn, họ gặp nhau và quen nhau, lập thành 1 nhóm nhỏ thân thiết.
Chị là người thích anh trước. Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, chị đã cảm thấy một cảm giác rất lạ đối với anh. Cảm giác này chị chưa hề trải qua bao giờ. Chị thích vẻ ngoài của anh. Anh có một khuôn mặt rất đàn ông, các nét đều đặn hài hoà, làn da hơi ngăm ngăm, nụ cười đáng yêu có núm đồng tiền.. Chị thích nhìn anh cười, mỗi lần anh cười, chị lại khẽ đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh. Chị cũng thích cách anh nói chuyện, giọng nói của anh ôn tồn, ấm áp…
Chị thích tất cả những gì thuộc về anh.
Không gặp anh, chị thấy nhớ. Chị tìm kiếm nhiều lí do để chạy sang khoa anh chơi. Mỗi tối chị lại đặt cho mình một cái cớ để nhắn tin hoặc gọi cho anh. Chị không cần anh phải đối xử đặc biệt với chị, vì chỉ cần nhìn thấy anh, trái tim chị đã ấm lên hạnh phúc. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ của anh cũng khiến chị vui cả ngày. Mãi sau chị mới hiểu, đó là tình yêu..
Hiểu ra rồi, chị lại băn khoăn, không biết anh có yêu chị không ? Anh có những cảm xúc mà chị có chứ ? Chị chia sẻ những cảm xúc ấy cho người bạn thân thiết của mình là Ly. Và Ly quyết định giúp chị. Ly bàn với những người trong nhóm tạo cơ hội cho chị và anh.
Một hôm, cả lũ 5 người rủ nhau đi karaoke. Vừa hát được 1, 2 bài, Ly đã nhảy dựng lên kêu có việc quan trọng phải làm mà suýt nữa quên mất, vội vã xin lỗi mọi người chạy ra ngoài, không quên kéo theo một anh bạn để làm “tài xế”. Còn lại 3 người, họ nói chuyện phiếm qua loa, rồi một lúc sau anh chàng ấy cũng có việc phải đi mất.
Cuối cùng chỉ còn 2 người.
Ngồi đối diện với anh trong một gian phòng nhỏ ấm áp, lại được bài trí nhân dịp Valentine rất lãng mạn, nên chị đâm ra ngại ngùng không sao giấu nổi. Chị cứ cúi mặt nghịch hạt dưa mãi, cho đến lúc anh chủ động mở đầu câu chuyện:
- Ừ ừ.. mọi người đều bỗng dưng có việc. – Chị ấp úng mãi mới nói lại được một câu.
- Cậu sao thế ? Có vẻ run quá vậy ? – Anh bật cười nhìn chị, rồi cầm một ly rượu lại gần chỗ chị, tỏ ý muốn cụng ly.
Chị tần ngần một lúc, rồi cũng tự rót cho mình một ly, cụng với anh.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất chị uống rượu. Thứ chất lỏng ấy vừa tan ra trong miệng, chị thấy đắng ngắt cả mình mẩy, cả người chóang váng. Anh tỏ ra khá ân hận trước dấu hiệu ấy của chị, anh liên tục vỗ lưng để chị đỡ khó chịu.
Anh không hề biết chính sự đụng chạm nhỏ rất vô tư của anh, lại khiến chị khó thở hơn bao giờ hết.
Và không biết có phải do tác dụng của rượu hay không, mà chị bất ngờ vòng tay ôm lấy anh, mạnh bạo làm cái cái việc gan nhất của cả cuộc đời chị, đó là thì thầm với anh đủ nghe 3 chữ:
- Em yêu anh !
Anh có lẽ rất ngạc nhiên, người anh cứng đờ mất một lúc.
Rồi anh gỡ tay chị ra một cách nhẹ nhàng:
- Em say rồi.
- Em không say đâu. - Chị lắc đầu quầy quậy, rồi nhìn anh bằng đôi mắt ngân ngấn nước – Em yêu anh, thật đấy. Có lẽ ngay từ lần gặp đầu tiên em đã yêu anh rồi. Anh… anh có thế không ?
Chị không thấy được phản ứng của anh lúc ấy, chỉ nhớ giọng nói ấm áp của anh vang lên bên tai khiến toàn thân chị run lên:
- Anh xin lỗi, em là một người rất tốt, nhưng… – Anh dừng lại như để tìm một cách diễn đạt nào đó, rồi anh khẽ thở dài. – Em thích hợp làm một người vợ, chứ không thích hợp làm một người yêu.
- Vậy thì em sẽ là vợ của anh. Lúc nào anh cần một người vợ, hãy cưới em.
Anh ngạc nhiên nhìn chị, rồi mỉm cười xoa đầu chị. Lúc sau anh đưa chị về, họ không nói thêm một lời nào nữa.
Những ngày sau đó mọi việc lại trở về bình thường. Có điều chị đã có thể nhắn tin cho anh nhiều hơn, chạy sang khoa anh nhiều hơn mà không cần tự bịa ra một lý do nào cả. Lý do của chị trước giờ chỉ có một, mà anh là người hiểu rõ nhất.
Tất cả sẽ rất yên bình, và chị đã có thể tiếp tục nuôi hi vọng, nếu như không có một ngày đầy nắng với sự xuất hiện của con người ấy. Đó là khi họ sắp học sang năm 3.
Buổi trưa, chị lon ton chạy sang khoa anh chơi, băng qua một lối vườn rất đẹp, xung quanh có rất nhiều cây và đủ các loại hoa khoe sắc. Tâm trạng chị rất tốt. Chị định bụng sẽ rủ anh đi ăn món gì đó cho bữa trưa. Vừa đi vừa mông lung nghĩ, ánh mắt chị chợt sáng lên khi nhìn thấy anh.
Anh đang ngồi dưới gốc cây, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu trên khuôn mặt anh. Đôi mắt đẹp của anh chăm chú nhìn về một phía. Chị đi thật khẽ khàng lại gần anh, nhưng anh không hề biết đến sự xuất hiện của chị. Chị đứng cạnh anh tự bao giờ, dáng ngồi của anh vẫn như thế. Cách anh một khoảng, chị vẫn có thể cảm nhận được biểu cảm trên khuôn mặt anh. Một cảm giác thật ấm áp, dịu dàng khôn tả… Chị nhìn theo hướng anh nhìn.
Là một cô gái.
Mái tóc dài đen nhánh, nụ cười răng khểnh đáng yêu, làn da trắng bóc. Cô ấy đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè. Khuôn mặt cô ngập tràn trong nắng, khiến nụ cười càng thêm tươi, đôi má đỏ lựng đáng yêu kì lạ.
Chị nhìn cô gái, rồi lại nhìn anh, rồi lại nhìn cô gái…
Ngốc đến đâu, chị cũng có thể hiểu ý nghĩa của ánh nhìn này….
Đúng như chị dự đoán. Sau đó, thời gian anh dành cho chị ít hẳn đi, có những lần chị nhắn tin, anh không trả lời nữa.
Rồi khoảng 2 tháng sau, khi nhóm chị tụ tập ăn uống tại một quán gần trường. Anh tới muộn. Lúc tới, lại không chỉ đi một mình, còn mang đến một người nữa. Đó chính là cô gái có chiếc răng khểnh mà chị nhìn thấy hôm nào.
Tai chị như ù đi. Anh đang giới thiệu cô ấy là “bạn gái” với mọi người….
Cặp đôi trai tài gái sắc ấy nhanh chóng nổi tiếng trong cả trường. Họ đi đến đâu, những ánh mắt ngưỡng mộ đi theo đến đấy. Chẳng có ai hiểu tâm sự của chị, trừ Ly. Cô bạn thường vỗ lưng chị, hoặc ôm lấy chị. Ly không biết cách an ủi người khác, nhưng thực sự là một người rất tốt. Những lúc Ly cố gắng chia sẻ với chị, chị thường mỉm cười nắm lấy tay bạn. Chị không kể với Ly những gì anh đã nói với chị hôm đi hát, chị muốn giữ chúng cho riêng mình.
Chị không sao. Chị là người mạnh mẽ mà.
Rồi một ngày, khi bọn chị đã sắp tốt nghiệp đại học, cả trường lại được dịp xôn xao vì một tin động trời : couple đẹp như mơ của họ đã chia tay, lý do là cô bạn gái đi nước ngoài. Vừa nghe tin ấy, chị vội vã chạy đến khoa anh. Chị băng qua lối vườn thơm ngát, chợt thấy như đã lâu lắm rồi mới đi trên con đường này.
Anh hiện lên trước mắt chị sớm hơn chị nghĩ.
Anh cũng bình tĩnh hơn chị tưởng tượng.
Anh đang ngồi dựa đầu vào gốc cây như hôm đó, có điều đôi mắt anh lặng lẽ cụp xuống, toát lên dáng vẻ cô đơn lạ lùng..
Lần này thì anh nhận ra chị.
Anh quay đầu nhìn chị. Chị cũng dừng bước, nhìn anh.
Họ nhìn nhau như thế một lúc, rồi anh bật cười:
- Em đang thi gan với anh đó hả ?
- Anh…
- Đừng lo, anh không sao đâu.
Chị tần ngần nhìn anh, rồi chị ngồi xuống cạnh anh, hai chân khoanh lại, hai tay mân mê một ngọn cỏ. Chị ngước mắt nhìn xa xăm, một bông hoa màu hồng phấn lọt vào tầm ngắm của chị. Chị khẽ mỉm cười, nhắm một mắt lại, rồi giơ những ngón tay lên thành một vòng tròn nhỏ, thu trọn hình ảnh ấy vào trong ánh nhìn..
- Em đang làm gì thế ? – Anh ngạc nhiên hỏi khiến chị bất giác giật mình.
- À.. em đang ngắm hoa. – Chị mỉm cười như một đứa trẻ. – Những gì em thích, em thường nhìn kiểu đó. Anh biết không, nếu anh nhắm một mắt lại nhìn, nó sẽ được thu gọn lại trong toàn bộ tầm nhìn của anh. Anh sẽ chỉ thấy một mình nó thôi, và lúc nào cũng sẽ thấy nó thật đẹp, nó là duy nhất.
Anh lắng nghe, sau đó im lặng rất lâu…
Sau cùng, anh cất tiếng ấm áp:
- Cưới anh nhé ? Làm vợ của anh…
***
Bao nhiêu cảm xúc bồi hồi chợt trào dâng trong lòng chị. Chị đã trở thành vợ của anh như thế. Chị cũng không biết tình cảm giữa hai người là gì, chỉ biết chị chưa bao giờ hết yêu anh… Chị vốn là một đứa trẻ được bao bọc cẩn thận trong một căn phòng lớn. Đến khi chị dám mở cửa và bước ra thế giới bên ngoài, người đầu tiên chị nhìn thấy là anh, người đầu tiên khiến chị biết khóc biết cười vì thương nhớ cũng là anh.. Sau chót cũng vẫn là anh.
Chị đã từng hi vọng anh cũng yêu mình.
Nhưng anh chẳng đã nói rõ đó sao ? Chị chỉ thích hợp làm vợ, không thích hợp làm người yêu.
Đến bây giờ chị mới hiểu những điều anh nói. Anh không yêu chị, nhưng bên chị anh thấy bình yên.. Anh cưới chị vì anh cần chị, cần sự bình yên đó…
Còn người anh yêu, là người đem lại cho anh sự sôi nổi, là người khuấy động thế giới của anh.. Điều này, chị không làm được.
Chị biết rồi một ngày anh sẽ thấy yêu một ai đó. Chị không muốn ngăn anh, mà cũng không thể nào ngăn nổi anh. Chỉ cần anh vẫn cần sự bình yên bên chị, chị vẫn sẽ làm vợ của anh..
Anh là một thứ chị thích, thích vô cùng.
Chị cũng luôn nhắm một mắt lại nhìn anh, co ngón tay lại thành một vòng tròn nhỏ để thu trọn hình ảnh anh vào trong mắt. Khi ấy, chị sẽ chỉ thấy mình anh, một người chồng hiền lành đối xử tốt với chị.. Chị cũng chỉ cần như thế, vì vậy chị sẽ không bao giờ mở mắt còn lại, nếu không chị sẽ nhìn thấy sự thực trong nụ cười của anh bên một người con gái khác.
Nhắm một mắt để yêu, ít ra chị còn có ảo tưởng, anh cũng yêu chị…