Nhớ ngày nào, chúng mình nô nức rời thị trấn bé nhỏ, lên thành phố trọ học, tìm kiếm cơ hội tiến thân. Nhưng anh dần nhận ra, cuộc sống náo nhiệt bon chen nơi đó dường như chẳng hợp với mình.
Anh thèm không khí trong lành của vùng quê yên tĩnh, mong muốn em không phải gồng mình vì những lo toan... Ảnh minh họa
Trong suy nghĩ của em, hình như anh là người thiếu bản lĩnh, không dám dấn thân, không năng động... Ngày tạm biệt nhau, em ra bến xe tiễn anh về quê, chúng mình không dám nhìn vào mắt nhau. Anh thầm nhủ, đây chỉ là khởi đầu mọi thứ để chờ đón em về.
Thị trấn đón anh, xanh um sau những trận mưa đầu mùa. Anh bắt tay làm lại từ đầu, lòng bình yên và tràn đầy hy vọng. Anh trở thành một chàng nông dân chính hiệu, mang những kiến thức đã học, giúp bà con nuôi tôm, nuôi cá, chăm sóc hoa màu. Mảnh vườn, ao cá của gia đình đã được anh chăm sóc kỹ càng hơn. Và anh thường hình dung dáng em đang mỉm cười tung tăng trong vườn.
Anh vẫn dõi theo từng bước chân em ở chốn thị thành đó. Em bây giờ chững chạc, già dặn hơn. Thầm mong em trọn vẹn ước mơ ngày nào, nhưng tận đáy lòng anh vẫn hoài nuôi hy vọng, một ngày nào đó em sẽ trở về.
Con đường đất đỏ ngày nào mình đi cùng nhau, lấm tấm bụi mù, và em đã dùng bàn tay của mình quàng lên che bụi cho anh. Cử chỉ yêu thương đó làm anh cảm động vô cùng, không bao giờ anh quên được. Mỗi lần ngang con đường đó, lòng anh lại thức dậy nỗi nhớ em. Nhớ lần đưa em về sau một đám đãi bạn, ánh trăng vằng vặc, lòng anh lúc đó bình yên lạ, chỉ ước gì có thể cùng em đi cùng trời cuối đất. Kỷ niệm ùa về trong anh, mọi chuyện cứ như vừa xảy ra hôm qua.
Từng ngày đi qua các nẻo đường quen thuộc của thị trấn, lòng nhớ em da diết. Ở nơi xa xôi ấy, bận rộn công việc, có giây phút nào em nhớ về vùng quê này?