Mùa thả diều thường vào đầu mùa khô, khoảng đầu tháng 12 dương lịch và kéo dài đến cuối tháng 5 năm sau, trước khi mùa mưa đến.
Thời trước, bọn con nít chúng tôi tự làm những con diều bằng giấy “nhựt trình” đơn sơ. Đầu tiên, rọc một miếng giấy to từ tờ báo, cắt thành hình thoi, mua tre vót thành hai thanh nhỏ, một uốn cong, hai đầu dán vào hai góc hình thoi, một thanh dán trên đường chéo nối hai góc còn lại. Không có băng keo trong như bây giờ, chúng tôi dán bằng cơm. Đuôi diều, chúng tôi “trang hoàng” bằng những mảnh giấy được dán thành vòng tròn và nối mắc xích với nhau. Có con diều đuôi chỉ là một mảnh giấy dài bình thường, có con là chùm giấy dài ẻo lả… Tất cả tùy vào sáng tạo của người chơi.
Ảnh: Minh Đức
Sài Gòn thuở đó ít xe cộ. Ngày chủ nhật, chúng tôi thả diều vào lúc sáng sớm. Thường cả bọn tập trung một nơi để “nhả” dây, say mê đến độ quên cả giờ cơm. Với tôi, thú vị nhất là việc “gửi thơ cho diều”. Tôi nhớ đang mải mê nhìn những con diều lượn lờ trên không trung, bỗng có đứa đề nghị: “Gửi thơ cho diều”… Thơ là những mẩu giấy được cắt tròn, khoét lỗ, xé vòng tròn, móc vào dây và nhờ gió chuyển lên diều. Những lá thư tung tăng gần con diều kèm tiếng reo hò thỏa mãn “diều tao nhận thư rồi”, thật vui nhộn.
Đi học, nghe cô giáo giảng về tiếng “sáo diều”, về nhà tôi kể cho hai anh họ con dì Ba nghe và thắc mắc làm thế nào để có tiếng sáo diều. Các anh rủ tôi cuối tuần ra nhà dì Ba ở ngã năm Bình Hòa, sẽ được thưởng thức sáo diều. Nhà dì lọt thỏm trong khu vườn trái cây rộng lớn, chúng tôi mặc sức thả diều. Các anh làm những con diều lớn bằng bao đựng xi măng, tre có sẵn trong vườn. Một số con được gắn “sáo” tự chế là những mảnh ống trúc nhỏ nhắn, đục nhiều lỗ…
Chiều ngoại ô Sài Gòn thật thú vị khi nghe những âm thanh của sáo diều. Thật không thú vị nào bằng nhìn những con diều ẻo lả trên không trung, phát ra những âm thanh nhẹ nhàng. Tối, không thể diễn tả hết cảm xúc trước khi vào giấc ngủ bềnh bồng với tiếng sáo diều vi vu.
Ngôi nhà dì Ba sau đó vài năm bị chiến tranh tàn phá, anh em chúng tôi tứ tán. Mỗi lần mùa khô đến, những trận mưa cuối mùa chấm dứt, tôi lại bâng khuâng nhớ về tiếng sáo diều ngày xưa .