Hơi ấm đồng quê

Thứ hai - 29/08/2011 22:59

Hơi ấm đồng quê

Ngày còn nhỏ, bọn trẻ làng tôi vẫn thường phải đi chăn trâu, cắt cỏ sau nửa buổi cắp sách tới trường. Tuổi thơ lấm lem bùn đất của tôi cũng như những đứa trẻ cùng trang lứa ở làng quê luôn vất vả với khá nhiều công việc lặt vặt để phụ giúp cha mẹ, ông bà như: trông và quét dọn nhà cửa, nấu cơm, nấu cám, chăn lợn, gà…


Mặc dù vất vả, bận rộn là vậy nhưng bọn trẻ ở làng vẫn có những khoảng thời gian nhất định trong ngày để nô đùa, vui chơi với nhau. Bọn trẻ trai thì mê trò đánh bi, đánh đáo, đánh khăng. Bọn con gái chúng tôi thì luôn chơi trò đánh chuyền, đánh chắt, chơi ô ăn quan, nhảy lò cò… Thế nhưng, khi ra đồng chăn trâu, cắt cỏ, chúng tôi lại khoái mấy trò như tát vét bắt cá, xây lô cốt bằng những tảng đất cày ải, hay rồng rắn ập òa. Mùa lạnh có lẽ là dịp thú vị nhất, bởi chúng tôi chơi trò đốt lửa để sưởi ấm. Tôi luôn được phân công mang theo bao diêm mà mẹ thường bỏ trong ống dưới bếp. Chúng tôi nhổ rạ khô để nhóm lửa. Mỗi đứa phải nhổ một ôm to mới đủ đốt cả buổi chiều tới xẩm tối. Có hôm, chúng tôi còn mang củi tre bẻ trộm từ bờ rào của mấy nhà ở cổng làng cho lửa cháy lâu và đượm hơn. Khi lửa cháy to, cả bọn đều ngồi xúm vào, tay huơ huơ trên lửa cho bớt tê cóng. Được một lúc là má đứa nào cũng hây hây lên vì đỏ. 

Trò đốt lửa còn “phát sinh” ra khá nhiều cái thú. Nhiều hôm, trước khi đốt lửa, chúng tôi lội xuống mương be bờ tát vét bắt cua, cá để nướng. Dưới lửa, những con cua, cá chín thơm lừng và cả bọn tranh nhau ăn ngon lành. Có hôm chúng tôi còn đi bới trộm khoai sắn trồng bên khu đất cao ở bìa làng để vùi nướng ăn. 

Ngày đấy, trẻ trâu ở làng nào cũng bắt chước nhau chơi trò đốt lửa nên từ xa xa cũng có thể nhìn thấy các đám khói lam chiều bay lên dưới màu trời u ám. Chỉ khoảng năm – bảy đứa, nhiều nhất là chục đứa chơi chung một điểm đốt lửa nên có khi một cánh đồng có tới cả gần chục điểm đốt lửa. Khói ở các điểm đốt lửa trên cánh đồng khiến cho khung cảnh làng quê lúc chạng vạng tối như có phần huyền ảo và ấm áp hơn. Trò chơi đốt lửa thường kết thúc khi thời khắc đã chuyển dần sang tối và lũ trâu bò bắt đầu lục đục ngóng về.

Trẻ con bây giờ không còn chơi trò đốt lửa chống lạnh như chúng tôi ngày xưa, nhưng mỗi khi có dịp về ngang qua những cánh đồng, lòng tôi lại bâng khuâng một nỗi niềm khó tả.



 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Những tin mới hơn

Những tin cũ hơn

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây