VƯỢT ĐẠI DƯƠNG THEO TIẾNG GỌI CỦA TÌNH YÊU
Lệ Hằng chuyển ngữ
Hơn hai mươi bốn năm trước, tôi đến Hoa Kỳ từ lục địa Trung Hoa, trong túi chỉ vỏn vẹn có 20 đô la, với vốn liếng tiếng Anh thật ít. Lúc ấy tôi mới 17 tuổi, đến quốc gia này và ở lại đây theo tiếng gọi của tình yêu.
Lúc 14 tuổi tôi gặp Jean, người vợ tương lai của tôi, lần đầu trong dịp thi tranh tài về môn toán. Tôi bị tiếng sét ái tình, vừa gặp đã yêu, nhưng chinh phục quả tim người đẹp không phải là chuyện dễ. Nàng là tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới, hình bóng nàng ám ảnh tôi suốt ngày. Tôi nghĩ nếu tôi có nhiều thời giờ ở bên nàng, điều tôi mơ ước có thể thành tựu. Jean học trên tôi một lớp. Tôi cần một kế hoạch rõ rệt…
Trong suốt mùa hè, tôi cắm đầu chúi mũi vào bài vở dành cho lớp học cao hơn với hy vọng sẽ nhảy lớp để cùng học chung với Jean. Tôi trình bày ý định với ông hiệu trưởng. Ông phấn khởi, thu xếp để tôi thi nhiều cuộc trắc nghiệm và ra trước ban giảng huấn để khảo hạch.
Trừ môn Anh Văn, tôi được điểm số rất cao ở các môn học khác. Tôi hứa với ông hiệu trưởng tôi sẽ cố gắng tối đa học môn Anh ngữ với sự giúp đỡ của cô học sinh phó lớp học. Ông chấp thuận, vô tình không biết mình là đồng lõa trong một âm mưu được hoạch định chu đáo. Cô học sinh phó lớp Anh ngữ chính là người đẹp mộng mơ của tôi.
Học nhảy lớp ở Trung quốc thời đó là chuyện hiếm có. Lúc ấy, năm 1977, Đặng Tiểu Bình trở lại cầm quyền và học vấn được trọng vọng. Tôi tình cờ trở thành một nhân vật nổi tiếng. Trong ngày đầu nhập học ở lớp mới, trước cổng trường có tấm bảng đen với hàng chữ lớn “Hãy Bắt Chước Tang Wei!” Tang Wei là tên chữ Hán của tôi.
Dù vậy, điều đó cũng chưa đủ khiến Jean để ý đến tôi…
Vài tuần sau, cô giáo lớp tôi tổ chức một buổi trình diễn cho giáo viên cả thành phố dưới hình thức Hỏi-Đáp những câu hóc búa dành cho học sinh xuất chúng. Khi cô quay sang tôi, tôi chẳng nói một lời. Tôi im lặng như ông phỏng đá khiến cô ngạc nhiên đến cứng miệng và khó chịu.
Cuộc cách mạng văn hóa xảy ra trước đó không lâu. Có lẽ vì thế, tôi bị bắt buộc phải viết bài tự kiểm về hành động sai quấy của mình. Tôi từ khước. Cô giáo xanh mặt. Cô nói tôi sẽ bị giữ luôn ở văn phòng cô cho đến khi tôi chịu viết.
Jean đến văn phòng cô giáo nạp bài. Cả trường đều nghe biết câu chuyện dở hơi của tôi. Thấy tôi ngồi bí xị, Jean hỏi tôi có đến học với nàng lúc ban chiều không. Không chần chờ gì nữa, tôi liền viết bài tự kiểm để được tự do!
Khi chúng tôi gặp lại sau đó, Jean tò mò hỏi tôi về hành động kỳ lạ ban sáng. Thế là tôi mở đầu. Tôi nói thật nỗi lòng, cảm tình với nàng… Những chuyện khác thuộc về quá khứ. Nhưng một chuyện tôi không hề nghĩ tới xảy ra… Cả gia đình Jean dọn đi, không phải đến một thành phố khác mà đến một thế giới khác: Hoa Kỳ! Tôi quyết định phải theo nàng. Tôi tin chúng tôi sẽ ở bên nhau và không gì có thể cản lối tôi được.
Một đêm nọ, tôi lần mò mở quyển niên giám điện thoại và tìm được số của Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ. Đó là số điện thoại khẩn cấp chỉ dùng khi cần kíp. Trường hợp tôi quả thật là… cần kíp. Tôi gọi thẳng đến tư dinh của ông Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ và chính ông trả lời điện thoại. May mắn làm sao… ông Tổng Lãnh Sự nói rành tiếng quan thoại và có vẻ thích thú nói chuyện với tôi. Tôi trình bày với ông “trường hợp cấp bách” của mình: cô bạn gái yêu quý của tôi đã đi Hoa Kỳ và tôi phải đi theo ở bên nàng. Trong ba tiếng đồng hồ, ông kiên nhẫn giải thích rõ cho tôi biết những điều tôi phải làm để đạt mơ ước đó.
Sau chín tháng cố gắng không ngừng, phối hợp thông tin giữa tôi đang ở Trung Quốc và cô bạn gái đang ở Hoa Kỳ, hồ sơ và giấy tờ liên hệ cần thiết đuợc điền nạp. Jean bảo trợ để tôi sang Hoa Kỳ với chiếu khán sinh viên. Quả đúng là con rùa hành chánh với vô số thủ tục! Trong thời gian đó, tôi đã viết cho Jean khoảng 200 lá thư tình! Khi thủ tục giấy tờ đã lo liệu xong, tôi liên lạc với người bạn Mỹ đầu tiên của tôi, ông Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ, để báo tin mừng. Ông rất phấn khởi, nhưng đề nghị tôi ráng đợi ông về vì ông sắp đi chơi xa.
Nhưng lúc đó tôi không đủ kiên nhẫn chờ lâu được nữa. Tôi đến tòa Tổng Lãnh Sự trước khi người bạn Mỹ của tôi trở về. Tôi chỉ cần giấy visa để đi Mỹ. Thế thôi!
Nhân viên đặc trách về chiếu khán hỏi tôi hai câu.
- Tại sao anh muốn đi Mỹ?
- Cô bạn gái yêu của tôi đang ở bên đó, tôi trả lời. Trí óc tôi không nghĩ gì đến ý tưởng muốn sống dưới một chế độ dân chủ, tự do.
- Khi nào anh định trở lại Trung Quốc?
- Việc đó còn tùy…, tôi đáp.
Cô ta liền phê mấy chữ trên đơn xin của tôi, đóng dấu “214B” trên thẻ thông hành rồi đưa tôi ra cửa. Ngay sau đó, tôi tìm hiểu ra “214B” có nghĩa là tôi có ý định làm kiều dân, do đó, tôi có thể tìm cách (trốn) ở lại Hoa Kỳ khi đã hết hạn cho phép. Hẳn nhiên tôi không bao giờ muốn được nhận vào Hoa Kỳ với dấu mộc đó trên thẻ thông hành. Tôi tuyệt vọng và cầu cứu với người bạn Mỹ của tôi. Ông Tổng Lãnh Sự cho tôi gặp một chuyên viên visa khác. Chỉ có thế mà cuộc đời tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi không bao giờ quên ơn người bạn Mỹ tốt bụng này.
Thời gian sau, Jean trở thành công dân Hoa Kỳ. Tôi được ở lại Hoa Kỳ sau khi chúng tôi thành hôn. Sau đó, tôi cũng nhập tịch Mỹ.
Tình yêu tạo cho con người sức mạnh làm những chuyện phi thường. Là một quốc gia của người di dân, dân tộc Hoa Kỳ là sự kết hợp của vô số chuyện tình từ khắp nơi trên thế giới. Những câu chuyện này không hẳn chỉ là chuyện tình giữa trai gái. Nó có thể là lòng mến yêu sự thành đạt hay thể chế dân chủ hay bất cứ điều gì có thể nghĩ ra… Mỗi di dân đều có một câu chuyện tình đặc biệt khi đến quốc gia này. Và đây là câu chuyện tình của tôi:
Tôi đến Hoa Kỳ vì tình yêu!.
(Chuyển ngữ từ “To follow his heart, he crossed an ocean,” Donald Tang, viết cho Los Angeles Times, 9-2006. Donald Tang hiện là Phó Chủ Tịch Công Ty Bear, Stearns and Co. Inc.)
Nguồn tin: sưu tầm
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn